15/9 THỨ SÁU TUẦN 23 THƯỜNG NIÊN
1 Tm 1, 1-2. 12-14; Lc 6, 39-42

Phúc Âm: Lc 6, 39-42

"Người mù có thể dẫn người mù được chăng?"

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này: "Người mù có thể dẫn người mù được chăng? Cả hai lại không sa xuống hố ư? Môn đệ không trọng hơn Thầy; nếu môn đệ được giống như Thầy, thì kể là hoàn hảo rồi. "Sao ngươi nhìn cái rác trong mắt anh em, còn cái đà trong chính mắt ngươi thì lại không thấy? Sao ngươi có thể nói với người anh em: "Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh", trong khi chính ngươi không nhìn thấy cái đà trong mắt ngươi. Hỡi kẻ giả hình, hãy lấy cái đà ra khỏi mắt mình trước đã, rồi bấy giờ ngươi sẽ trông rõ để lấy cái rác khỏi mắt anh em ngươi".
Ðó là lời Chúa.


SUY NIỆM VÀ CẦU NGUYỆN
TÔI TƯỞNG MÌNH THẤY, HOÁ RA TÔI MÙ

“Người mù có thể dẫn người mù được chăng?”

Xét đoán anh em mình lầm lỗi, tồi tệ, rồi phê phán, bôi nhọ, làm giảm giá trị uy tín của anh em, vẫn luôn là căn bệnh trầm kha nơi mỗi chúng ta, bất kể thành phần trí thức hay thất học, bất kể người có chức quyền hay hèn mọn thấp bé tiểu tốt vô danh! Người thấy khuyết điểm, hay lầm lỗi của anh em, mà không thấy cái khuyết điểm hay lầm lỗi của mình, người ấy là người mù. Vậy mà, trong nhà mình cũng có loại người mù như thế, dẫu đã sống với nhau vài chục năm rồi! Nếu trong gia đình mà chồng xét đoán vợ, vợ xét đoán chồng, rồi hiểu xấu, nghi ngờ, bất tín, lạnh lùng nhau hơn cả hai người dưng sống chung, thì làm sao mà dạy được con cái về đức mến Chúa, yêu người?

Anh trai lớn bất ngờ đọc được cuốn nhật ký của cha để trên bàn làm việc: “Ngày…tháng…năm… Lạy Chúa, xin cho con hiểu và yêu vợ con nhiều hơn: hiểu nàng luôn yêu Chúa, hằng tuân giữ lề luật Chúa, và hiểu nàng luôn yêu thương con và các con”…. “Và xin cho con nhận ra con đã phạm quá nhiều lầm lỗi với Chúa, với nàng và với các con”. Bấy giờ, anh trai mới biết là cha mình ngày nào cũng viết một lời nguyện vào nhật ký.

Ước gì các cha mẹ quyết tâm loại trừ tật xấu xét đoán nhau và xét đoán người khác, và luôn tập sống với “ý ngay lành”. Cụ ông thấy cụ bà hay đan những đôi vớ, ông làm thinh không nói gì, nhưng hiểu xấu cho cụ bà rằng chắc là đan vớ để biếu tặng cho ai đó. Trước lúc bà mất, bà nói: “Mỗi lần giận ông, tôi đan vớ. Và đã bán vớ được số tiền này, để lại cho ông”. Ông nói: “Xin lỗi bà, tôi tưởng mình thấy, hoá ra tôi mù”. Ước gì các vợ chồng trẻ hôm nay không xét đoán nhau rồi nghi ngờ bất tín nữa, nhưng một lòng yêu Chúa và yêu nhau.

Lạy Chúa, xin giúp mỗi người trong nhà khiêm tốn nhận mình lầm lỗi, và với ý ngay lành giúp nhau nên thánh. Amen.

PM Cao Huy Hoàng